Ma cà rồng là đề tài không còn xa lạ với điện ảnh thế giới. Từ thể loại kinh dị, hành động hay ngôn tình đều được các nhà làm phim thực hiện qua. Nhưng ở Việt Nam, Người Mặt Trời là tác phẩm hiếm hoi khai thác chủ đề này. Dù có những điểm đáng khen nhưng đạo diễn Timothy Linh Bùi vẫn chưa thể thoát được điểm yếu chí mạng ở khâu kịch bản.
Người Mặt Trời xoay quanh Nhật (Trần Ngọc Vàng) và anh trai Marco (Thuận Nguyễn) – hai ma cà rồng hàng trăm năm tuổi. Nhật cùng người thân sống trên nhà thuyền ở khu vực hẻo lánh và không hề uống máu người. Họ tin rằng như vậy thì sẽ có ngày bản thân có thể trở lại làm người và bước ra ánh sáng một lần nữa. Trong khi đó, Marco lại sống trong thành phố và liên tục săn người để thỏa mãn cơn khát máu. Rắc rối ập đến khi Nhật vô tình để cho cô nữ sinh Hạ (Trịnh Thảo) biết mình là ma cà rồng. Triệu (Chi Pu) – nữ vương của ma cà rồng và cũng là người yêu của Marco – ép Nhật phải giết Hạ để che giấu bí mật. Khi Nhật từ chối, mâu thuẫn ngày càng trở nên gay gắt.
Thế giới ma cà rồng độc đáo
Dù ma cà rồng đã được khai thác đủ kiểu, đủ loại trên phim, Người Mặt Trời vẫn mang đến một góc nhìn mới vừa quen vừa lạ. Những ma cà rồng trong phim được lý giải là có xuất thân từ Châu Âu, đến Việt Nam thông qua những con thuyền buôn rồi lây nhiễm cho dân bản địa. Sau một cuộc nổi dậy của người dân, chúng chia ra làm hai trường phái. Nhóm của nữ vương Triệu khá giống trong các bộ phim ma cà rồng quen thuộc, mà điển hình là loạt Underworld khi sống sang chảnh trong thế giới ngầm, thường xuyên có những cuộc vui chơi thâu đêm. Còn nhóm của Nhật lại có nét tương đồng với nhà Cullen của Twilight khi sống “chay tịnh” bằng máu động vật. Họ truyền tai nhau truyền thuyết về một vị thiền sư ma cà rồng không uống máu người trong hàng trăm năm và có thể trở lại làm người.
Tính chất của ma cà rồng trong Người Mặt Trời cũng là sự tổng hợp từ vô số phim. Chúng không có hình phản chiếu trong gương giống Van Helsing (2004) và The Lost Boys (1987). Ma cà rồng có siêu sức mạnh, tốc độ nhưng lại sợ ánh sáng mặt trời như tiểu thuyết Dracula của Bram Stoker hay loạt Underworld. Điểm yếu lại lấy từ Abraham Lincoln: Vampire Hunter (2012).
Người Mặt Trời mang đến nhiều phân đoạn kinh dị khá tốt, lợi dụng được bóng tối và sự thoắt ẩn thoắt hiện của ma cà rồng để hù dọa khán giả. Các góc quay thể hiện tốt ý đồ của đạo diễn trong việc đánh mạnh vào cảm xúc. Màu phim khá đẹp và u ám, hình ảnh Sài Gòn quen thuộc nay bỗng trở nên xa lạ, ngột ngạt hơn khi những kẻ săn mồi rình rập mọi ngõ ngách. Hình ảnh những tòa nhà cao tầng chìm trong bóng tối như ám chỉ thế lực đáng sợ đang ngầm thao túng mọi thứ. Người Mặt Trời cho thấy được sự tương phản, đối lập trong cuộc sống đơn sơ, nghèo nàn của Nhật và lối hưởng thụ như ông hoàng bà chúa của nhóm Marco.
Phần hóa trang, kỹ xảo của phim cũng là một điểm cộng lớn. Hình ảnh những xác chết phân hủy do bị ma cà rồng hút máu rất ghê rợn. Những phân đoạn chiến đấu tốc độ cao, sử dụng slow-motion khá tốt. Cảnh ma cà rồng dần bị cháy đen da thịt hay tan thành tro bụi khi gặp bạc cũng tương đối chỉn chu.
Kịch bản gây thất vọng
Có mở đầu đầy hứa hẹn nhưng Người Mặt Trời nhanh chóng gây thất vọng bởi kịch bản đầy sạn, nhàm chán, dài dòng và dễ đoán. Bộ phim mang nhiều chi tiết na ná những tác phẩm ma cà rồng khác. Cách đạo diễn xây dựng mối quan hệ giữa Nhật và Marco không khác gì Stefan (Paul Wesley) và Damon Salvatore (Ian Somerhalder) trong The Vampire Diaries. Cả hai cũng từ giận hờn rồi chuyển sang cùng nhau “chống cả thế giới” rồi lại mâu thuẫn vì một cô gái. Có chăng là Marco không yêu Hạ mà thôi. Hình ảnh nhóm ma cà rồng phóng mô tô một cách bất cần thì lại lấy từ The Lost Boys.
Song, cách mà Người Mặt Trời triển khai câu chuyện từ những hình ảnh quen thuộc lại đầy phi lý. Dù không hiện hình trong gương nhưng không hiểu sao nhóm Marco và Triệu vẫn công khai xuất hiện ở những nơi đông người mà không hề có phòng bị. Họ tự tin không ai phát hiện ra đến thế sao? Vì thế mà việc Hạ biết được thân phận của Nhật sau một cuộc nhậu là chẳng có gì bất ngờ. Từ đây, phim bắt đầu chuyển hướng sang ngôn tình một cách khó hiểu.
Ban đầu, việc Nhật không muốn giết Hạ có thể cho là vì anh chàng quen với việc “ăn chay”. Nhưng về sau, việc anh chàng ra sức bảo vệ cô nàng mới quen mà không màng đến tính mạng của anh trai Marco trở nên vô cùng khó hiểu. Bởi lẽ, bộ phim không xây dựng được cảm xúc giữa Nhật và Hạ khiến mối quan hệ của cả hai trở nên nhạt nhòa, không đủ thuyết phục.
Mọi vấn đề trong phim sẽ được giải quyết một cách gọn gàng chỉ bằng việc bất kỳ ma cà rồng nào cắn Hạ một cái để biến cô thành đồng loại là xong. Thế nhưng, phim lại chọn hướng đi “sao y bản chính” của Twilight khi Nhật không muốn Hạ thành ma cà rồng giống mình. Anh chàng liên tục có những hành động, quyết định vô tri mà không nghĩ đến hậu quả.
Các tình huống đều nặng tính sắp đặt của đạo diễn khi kết thúc quá dễ dàng. Người xem dễ dàng đoán được tình tiết gì sẽ xảy ra tiếp theo nhưng vẫn phải chịu đựng sự lê thê của nội dung chỉ để đi đến cái mà mình đã biết trước. Không những thế, xuyên suốt tác phẩm còn là vô số hạt sạn khó nuốt khác. Nhóm ma cà rồng không hề lo lắng việc bị nghi ngờ khi có thể trẻ mãi không già suốt cả trăm năm, dù có siêu tốc độ và thậm chí bay lượn được nhưng lúc bị người dân bao vây thì chúng chỉ bó tay chịu trận…
Trần Ngọc Vàng sáng nhất về mặt diễn xuất
Bất ngờ thay, Trần Ngọc Vàng lại là cái tên làm tốt nhiệm vụ diễn xuất nhất. Người xem khó lòng mà nhận ra nhân vật Bình tưng tửng trong Người Cần Quên Phải Nhớ cách đây 3 năm. Anh chàng thể hiện được nội tâm của một người phải quay lưng lại với đồng loại để bảo vệ nhân tính. Những mất mát, đau khổ trong lòng Nhật trong suốt hàng trăm năm qua đều được bộc lộ rõ nét.
Chi Pu diễn vẫn dở trong Người Mặt Trời. Cô thể hiện một bộ mặt đơ cứng, trăm biểu cảm như một. Dù đau đớn, bất ngờ hay nổi giận thì Triệu gần như chỉ có một nét mặt. Thuận Nguyễn thì vẫn như các tác phẩm trước. Anh có thể thể hiện phần nào sự ác độc của Marco, nhưng tính người và tình cảm dành cho em trai thì không hề tốt.
Phần đài từ của các diễn viên, đặc biệt là Chi Pu khá tệ. Nhiều đoạn người xem khó lòng mà nghe được họ nói gì mà buộc phải đọc phần phụ đề tiếng Anh mới hiểu được. Không những thế, đạo diễn Timothy Linh Bùi dường như viết thoại bằng tiếng Anh rồi mới Việt hóa. Do đó mà những gì các nhân vật nói rất gượng gạo, trang trọng quá mức cần thiết và không khác gì trong sách giáo khoa.
Chấm điểm: 2/5
Việc làm lại một đề tài cũ của thế giới không có gì sai. Như năm 2016, Hàn Quốc mới bắt tay vào dòng phim zombie với Train to Busan và gây tiếng vang bởi nội dung mới lạ. Việt Nam đi sau trong thể loại ma cà rồng nhưng chắc chắn vẫn có thể tạo ra những bộ phim hay thay vì cóp nhặt chỗ này chỗ nọ từ phim Hollywood giống Người Mặt Trời.