“Điều tôi muốn nghe nhất, dẫu cho tôi giả vờ ổn” là cuốn tản văn nhẹ nhàng, sâu lắng nó đưa người đọc đến với những cảm xúc chân thật nhất. Hãy dũng cảm đối diện với bản thân mình, những cảm xúc tiêu cực mà chúng ta vẫn đang trải qua mỗi ngày chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống mà thôi. Vậy nên hãy để cuốn sách này an ủi tâm hồn và vực dậy tinh thần cho bạn nhé.
- Review sách Chúng ta đều sợ trưởng thành – Hyenam Kim
- Những cuốn sách hay nên đọc dành cho bạn trẻ ở tuổi 18
Cảm nhận về sách
Những mẩu truyện ngắn, giản đơn tuy nhỏ bé nhưng lại chứa đựng nhiều bài học giúp chúng ta một lần nữa nhìn lại cuộc sống. Hạnh phúc thật ra không hề phức tạp như cách mà chúng ta vẫn thường hay nghĩ, chỉ đơn giản là mỗi ngày bạn đều sống cho giây phút hiện tại thôi.
Thời gian trôi qua, chúng ta trưởng thành rồi sau đó không ngừng cố gắng, đi học rồi lại đi làm. Ngày trước vẫn tưởng rằng làm người lớn thích lắm vậy mà đến lúc thật sự trưởng thành rồi bạn mới hiểu ra áp lực của người lớn. Bạn có vô vàn tâm sự nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu?
Giả vờ mình ổn, giả vờ rằng mình lúc nào cũng mạnh mẽ nhưng lại không biết cách để vượt qua những khoảnh khắc cô đơn?
Đã bao giờ giữa dòng đời gấp gáp, nhìn đi đâu cũng thấy con người ta đang vội vã với công việc, tất bật với cuộc sống còn bạn thì muốn đứng lại, ngắm nhìn cuộc sống. Hóa ra chúng ta làm việc nhiều như vậy, chúng ta nỗ lực nhiều như vậy cũng không thể che giấu được sự cô đơn trong mình. Có những ngày làm việc xong chẳng còn sức để nghĩ về bất cứ điều gì, có quá nhiều mệt mỏi mà chúng ta đã phải chịu đựng trong thời gian dài. Không biết tâm sự cùng ai, liệu mình nói ra những điều này thì sẽ có ai đó chấp nhận con người thật của mình không?
Thật ra chúng ta đều là người bình thường giống nhau, vì cuộc sống mà đau lòng không phải là điều gì đó quá lạ lùng. Giả vờ rằng mình ổn cũng là cách mà người trưởng thành thường làm. Bạn không cần lúc nào cũng phải gồng mình tỏ ra là mình ổn đâu, nếu cảm thấy mệt mỏi hãy tìm ai đó tâm sự, giải tỏa cảm xúc của mình như vậy có lẽ sẽ tốt hơn.
Không cần những triết lý sâu xa hay nói đao to búa lớn Điều mà tôi muốn nghe nhất dẫu cho tôi giả vờ ổn được viết dưới dạng những bài tản văn rất nhẹ nhàng cùng những câu hỏi rất thân thương và gần gũi với bất cứ ai trong cuộc sống
“Con đã ăn cơm chưa?”
Những đứa con đi xa nhà, mỗi ngày đều vất vả đi làm, bị đồng nghiệp chơi xấu, bị sếp la mắng vậy mà về nhà nhận được một cuộc điện thoại của mẹ chỉ toàn là những câu hỏi đơn giản như đã ăn cơm chưa, ở ngoài đó nắng hay mưa, công việc thế nào, đột nhiên muốn bật khóc, muốn bỏ hết tất cả chạy về với mẹ. Cuộc sống ngoài kia áp lực quá, con về nhà ăn cơm mẹ nấu nhé!
Cuộc sống dù có vất vả như thế nào, mỗi lần muốn từ bỏ hãy nghĩ về bố mẹ luôn ở nhà đợi bạn quay trở về. Đi làm muôn vàn thử thách thế nhưng sẽ chẳng ai giúp bạn ngoại trừ bản thân vậy nên tin tưởng là mình sẽ làm được. Không cần phải lo lắng quá nhiều về tương lai, hiện tại bạn chỉ cần làm tốt việc mình cần phải làm, thành công sẽ mỉm cười với bạn.
“Cậu đang ở đâu? Tớ muốn gặp cậu”
Những câu nói giản đơn vậy thôi nhưng nó khiến cho chúng ta cảm thấy được an ủi phần nào. Sau khi gặp nhau chúng ta sẽ kể cho nhau nghe về những khó khăn mà mình đang phải gánh vác và sẽ thật tủi thân biết bao nếu tớ không được gặp cậu, để kể cậu nghe về những khó khăn mà tớ đang gặp phải. Những ngày qua với tớ thật sự rất dài, tớ đã mong mỏi cơ hội này để gặp cậu, ôm cậu một cái thật chặt.
Trưởng thành chưa bao giờ là dễ dàng, chúng ta ai cũng khao khát lớn thật nhanh sau đó lại cảm thấy việc làm một đứa trẻ sẽ tốt hơn rất nhiều. Không cần phải so đo tính toán quá nhiều, cuộc sống cứ bình bình trôi qua, mỗi ngày đều có người lo lắng, chăm sóc. Khi bị thế giới bắt nạt đều sẽ có người yêu thương, vỗ về cho chúng ta. Khi trưởng thành rồi mọi thứ bạn đều phải làm một mình, không có ai ở bên cạnh cổ vũ thì bạn chỉ có thể tự cổ vũ cho chính mình. Không có ai sưởi ấm cho bạn thì bạn chỉ có thể tự mình sưởi ấm cho bản thân.
Trích đoạn hay trong sách
Chúng ta cố gắng và sống mỗi ngày, nhưng dường như không ai nhìn thấy sự nỗ lực của ta. Một thời gian dài ta phải chịu đựng những điều tưởng như quá sức và đau khổ vì những điều không thể chấp nhận được.
Giả vờ rằng mình ổn, giả vờ như không có gì, nhưng sức mạnh nào giúp ta vượt qua được những khoảnh khắc cô đơn bất tận?
Đó không phải là một lời nói yêu thương, từ những người gần gũi ta nhất hay sao? “Con đã ăn chưa?” , “Cậu đang ở đâu? Tớ muốn gặp cậu” , “Tớ nhớ khoảng thời gian chật vật ấy. Tớ biết cậu đã chăm sóc tớ bằng cả trái tim.”
Tôi tin rằng khoảnh khắc một người để lại dấu vân tay của mình lên trán người khác và an ủi họ sẽ thổi bay những điều tầm thường trong cuộc sống, sự tĩnh lặng vốn bị bỏ quên do tất cả mải xoay vần theo những tham vọng sục sôi như bọt nước, nay sẽ quay trở lại, ôm trọn tâm hồn ta.
Bạn, đã gắng sức nhiều rồi.
Bạn đã nỗ lực rất nhiều để sống, tồn tại và đi tới tận ngày hôm nay.
Lời kết
Điều tôi muốn nghe nhất, dẫu cho tôi giả vờ ổn là cuốn sách an ủi tâm hồn của chúng ta, không cần quá nhiều câu từ hoa mỹ. Tất cả những gì trong sách viết đều sẽ truyền động lực giúp chúng ta vượt qua được những tháng ngày chật vật với hai chữ “trưởng thành”
Cảm ơn mọi người đã đọc hết bài review của mình. Hy vọng rằng những chia sẻ của mình có thể giúp ích các bạn trong việc lựa chọn cuốn sách phù hợp với bản thân. Chúc các bạn đọc sách vui vẻ. Thân!
Review bởi Dương Hạnh
Nguồn