Thanh xuân là quãng thời gian vui vẻ nhất của chúng ta, rõ ràng bạn không biết rõ mình muốn làm gì, thế nào mới gọi là tình yêu cuồng nhiệt vậy mà chúng ta cứ đi tìm câu trả lời để rồi nhận về những thất vọng. Thanh xuân trôi qua rồi chỉ có thể ngồi hồi tưởng về nó như một thước phim ngắn và mỗi chúng ta cần phải dũng cảm để có thanh xuân trọn vẹn. “Xin chào ngày xưa ấy” chính là câu chuyện tình yêu lãng mạn như thế, chúng ta dành hết sức lực để theo đuổi một người, đánh đổi thời gian chỉ để đổi lấy tiếng cười của một người. Tình cảm ngọt ngào ấy được thể hiện qua từng trang sách, tuổi thanh xuân được hiện lên một cách nhẹ nhàng và đáng yêu như cách mà Bát Nguyệt Trường An xây dựng hai nhân vật chính là Dư Châu Châu và Lâm Dương cả hai có nhiều thiếu sót và trở thành một điều rực rỡ nhất trong thanh xuân của nhau.
Cảm nhận về sách
Xin chào ngày xưa ấy xoay quanh nhân vật là Dư Châu Châu con riêng của cục trưởng Châu, cô là con riêng của người phụ nữ ông yêu say đắm nhưng lại không thể kết hôn. Hoàn cảnh sinh ra của Dư Châu Châu cũng vô cùng tội nghiệp, người mẹ đơn thân của cô cũng phải chịu không ít tủi nhục. Từ nhỏ cô đã phải chịu nhiều đớn đau từ sự ghẻ lạnh, coi thường của hàng xóm, bạn bè, thầy cô thế nhưng không vì hoàn cảnh khắc nghiệt ấy mà Châu Châu xem thường bản thân mình. Bỏ mặc ngoài tai lời người khác bàn tán về mình Châu Châu lớn lên và sống lạc quan trong thế giới của riêng mình. Vượt qua những ác mộng tuổi thơ bằng một nghị lực phi thường, đến khi bước vào năm lớp học 12 Châu Châu đã nghe theo lời khuyên của một người anh để từ bỏ cơ hội dùng tiền vào trường THCS trọng điểm. Cô đã chấp nhận hy sinh mọi thứ để đổi lấy ước mơ bước vào trường Chấn Hoa – một ngôi trường mơ ước của nhiều thế hệ học sinh khác nhau.
“Chúng ta chơi trò chơi nhân vật chính. Đến một ngôi trường nơi không ai quen biết em, kẻ lại cho mình một vạch xuất phát mới đi. Không có ai ở bên cạnh quấy rầy, em có thể chạy nhanh hơn. Ba năm, đủ để em trở thành một tiểu nữ hiệp.”
Châu Châu dường như cảm thấy bản thân mình vừa được khai sáng, có một cánh cửa khác mở trước mắt cô. Có thể được sống như vậy, thật thích. Tuổi trẻ của cô trôi qua một cách bình lặng như thế.
Tưởng chừng như cuộc sống của Châu Châu cứ như thế trôi qua trong nhàm chán mà không có chút gì đặc biệt thì sự xuất hiện của Lâm Dương giống như một tia sáng cứu vớt cuộc đời của Châu Châu.
Có thể nói sự tồn tại của Châu Châu giống như một sự cố không muốn có của bố mẹ cô ấy thế nhưng không vì thế mà Châu Châu cho rằng sự xuất hiện của mình là một điều tối tăm. Một điều may mắn rằng thanh xuân của cô luôn tồn tại những người biến khiến cho cuộc sống của cô trở nên tươi đẹp hơn.
Người bạn thuở bé của cô tên Bôn Bôn, có lẽ sự giống nhau nhất của cả hai đó là sự cô độc, cũng chính vì thế mà hai người trở nên thân thiết với nhau hơn. Có thể thấy được Châu Châu dành cho Bôn Bôn sự tin tưởng thế nên Bôn Bôn là người đầu tiên hiểu về Châu Châu là người như thế nào.
Xin chào ngày xưa ấy chứa đựng cảm xúc ngây thơ, đơn thuần của một thời thanh xuân mà ai cũng khao khát được trải qua nó thêm một lần nữa. Đó là tình cảm bạn bè, gia đình, sự rung động đầu đời của những cô cậu học trò.
“Thì ra cách tốt nhất để khiến một người trở nên mạnh mẽ chính là có một người mà họ muốn bảo vệ.”
Tình yêu của hai nhân vật trong truyện nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng lôi cuốn, đó là cảm xúc rung động đầu đời của cả hai dành cho nhau. Lâm Dương giống như ánh mặt trời chiếu rọi vào nơi góc tối ẩm mốc sâu trong trái tim đã khô cằn của Châu Châu. Châu Châu không ngừng đi theo ánh mặt trời ấy và cô biết rằng sự chân thành của Lâm Dương dành cho mình là thật. Nhìn cử chỉ của Lâm Dương dành cho Châu Châu luôn chứa đựng thật nhiều tình yêu. Một ngày nào đó chỉ cần chúng ta gặp phải một chuyện bất bình nào đó và được một người dỗ dành vậy thôi cũng đủ rồi.
“Đời người giống như một đồ thị. Thời gian chính là trục hoành, còn chúng ta là trục tung. Nếu chúng ta cứ sống mãi trong vĩ độ của mình rất có thể sẽ trở thành giá trị lớn nhất của vĩ độ này. Nhưng nếu như đi tìm kiếm vĩ độ của người khác thì có khả năng sẽ tạo được vĩ độ mới.”
Xin chào ngày xưa ấy sẽ giúp bạn đọc có thật nhiều trải nghiệm mới mẻ về một tuổi trẻ vô cùng rực rỡ. Ngày ấy chúng ta ngây thơ tin rằng tình đầu cũng giống như tình cuối, trao đi tình cảm của mình một cách chân thành nhất mà không cần phải so đo hay tính toán. Cuốn truyện không có quá nhiều chi tiết bất ngờ, nó chầm chậm, nhẹ nhàng nhưng không kém phần ngọt ngào.
Nếu bạn đọc đã biết đến hệ liệt câu chuyện “Những chàng trai và cô gái ở trường Chấn Hoa” sẽ được cảm nhận tình yêu ngây ngô thời thanh xuân của Dư Hoài một chàng trai soái ca hay Cảnh Cảnh cô gái ngây thơ. Tình yêu đơn phương giấu kín đến đau lòng của Lạc Chỉ dành cho Hoài Nam. Đến với “Xin chào ngày xưa ấy” bạn đọc sẽ có thêm nhiều trải nghiệm vô cùng mới mẻ, đó là tình yêu nhẹ nhàng của Lâm Dương dành cho Dư Châu Châu.
Lời kết
Xin chào ngày xưa ấy lưu giữ rất nhiều câu chuyện tươi đẹp của thời thanh xuân, từ gia đình, bạn bè đến những cái rung động, nắm tay đầu đời của thời học sinh. Cuốn truyện sẽ giúp độc giả có thêm nhiều trải nghiệm, cảm xúc về thời thanh xuân đầy ắp những kỷ niệm đẹp.
Cảm ơn mọi người đã đọc hết bài review của mình. Hy vọng rằng những chia sẻ của mình có thể giúp ích các bạn trong việc lựa chọn cuốn sách phù hợp với bản thân. Chúc các bạn đọc sách vui vẻ. Thân!
Xem thêm:
- Những cuốn tiểu thuyết ngôn tình hay nhất của Diệp Tử
- Những cuốn tiểu thuyết ngôn tình hay nhất của Tiên Chanh
- Những Cuốn Tiểu Thuyết Hay Nhất Của Phỉ Ngã Tư Tồn
Review bởi Dương Hạnh
Nguồn